“Anh à, anh nói chuyện với em một lát.”
Hong Y ngang nhiên cắt lời Ji Hyeon. Ji Hyeon không biết làm cách nào
khác, chỉ đành đứng nhìn Hong Y. Hong Y lườm Ji Hyeon rồi bỏ đi trước.
“Tôi đã nói với anh là cô Hong Y đến tìm anh cơ mà. Sao anh không
quay trở lại vườn nho để tôi khỏi mang tiếng chứ?”
Ji Hyeon trút giận lên Taek Gi vì những điều Hong Y vừa gây ra cho cô.
“Để tôi giải thích.”
“Ôi, tức chết mất. Chuyện gì thế này? Mà cô Hong Y cũng ghê thật,
không gặp được anh thì bảo tôi tinh quái à?”
Taek Gi nhìn Ji Hyeon với vẻ khó xử, rồi đi ra ngoài.
“Cô không đợi tôi nói hết câu mà đã bỏ đi thế à? Không có nhà thì tôi
bảo là không có nhà, chứ tôi lại thèm nói có thành không à? Mà Chang Taek
Gi cũng có là anh giải phóng quân đâu mà tôi phải giấu giếm cơ chứ?”
Ji Hyeon không thể kiềm chế được cơn giận vì Hong Y đã chẳng nói
chẳng rằng phăm phăm bỏ đi, mặc kệ lời thanh minh của cô.
“Jin Suk, Jin Pal, chúng mày nghe đây! Từ nay hễ cái con đậu đỏ ấy mà
đến thì cứ cắn vào mông nó cho tao. Không nghe lời thì từ nay về sau, đừng
hòng tao cho chúng mày ăn cơm, dù chỉ là một hạt nhé, rõ chưa!”
Tay chống nạnh, Ji Hyeon nghiêm mặt ra lệnh cho Jin Suk và Jin Pal rồi
hầm hầm đi vào phòng.
Càng nghĩ càng thấy láo toét! Hay mình đường hoàng chạy ra mắng cho
một trận?
Ji Hyeon đứng vụt dậy rồi lại ngồi xuống.
“Hừ, sợ tôi cướp mất người yêu à? Thử khinh tôi một lần nữa xem. Tôi
cướp luôn cho biết tay.”