"Tuyệt đối không phải!" A Diêu trợn to hai mắt tới bên cạnh Mạc Trăn
"Hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi đi."
Mạc Trăn: "..."
Xin lỗi tôi chỉ thấy gỉ mắt.
Nhân viên bảo vệ của tòa nhà tới đặc biệt nhanh chóng, chỉ mới ba
phút đã vọt ra từ cách vách thang máy.
Mạc Trăn vẫn ở lại tầng 23 không đi, tràn đầy thích thú nhìn bảo vệ
làm thế nào để cứu La Thiên Thành.
Hai người bảo vệ đỡ đỉnh mũ lao ra từ bên cạnh thang máy, liếc một
cái liền thấy Mạc Trăn. Bảo vệ bên phải rõ ràng là fan của anh, nhìn thấy
anh ngay cả nói cũng không rõ ràng, "Mạc Mạc Mạc Mạc tiên sinh! Có thể
ký tên cho tôi không!"
Mạc Trăn: "..."
Người bảo vệ bên trái dùng sức gõ một cái lên đầu anh ta, lớn tiếng
mắng: "Ngu ngốc, lúc này phải hỏi "Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang
máy" chứ!"
Bảo vệ bên phải như đã hiểu ra gật đầu, nhìn Mạc Trăn nói như vẹt:
"Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy!"
"La Thiên Thành."
...
Hai người bảo vệ nhìn nhau một cái, cùng lúc bổ nhào về phía cửa
thang máy, "La tiên sinh, La tiên sinh! Ông còn sống không?!"