# Châm nến #
Bị hỏi họ tên, người phụ nữ cũng biểu hiện hết sức rộng rãi, "Tôi tên
là A Phiêu, nhũ danh là Phiêu Phiêu."
Mạc Trăn: ". . ."
A Diêu vui vẻ gật đầu, "Oa! Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Phiêu Phiêu!"
Mạc Trăn: ". . ."
Cái tên giả không có thành ý như vậy mà cô cũng tin, anh rất muốn dắt
cô tới bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút, xem có phải não cô chỉ to như
quả nho. . . không đúng, phải là nho khô hay không.
Không để ý tới A Diêu nữa, Mạc Trăn đặt ánh mắt dừng lại trên người
phụ nữ tự xưng là Phiêu Phiêu này, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú. Người
phụ nữ này không lớn hơn A Diêu bao nhiêu, nhưng mặt mày so với A
Diêu lại thêm chút thành thục. Loại thành thục này không phải do cách
trang điểm cẩn thận, mà đã trải qua một số việc, lưu lại ấn kí trên người.
So ra, A Diêu giống như là một thiếu nữ không rành thế sự.
Đối diện với ánh mắt dò xét của Mạc Trăn, người phụ nữ biểu hiện rất
thản nhiên, cô ta thản nhiên như vậy lại làm cho Mạc Trăn ngượng ngùng.
Anh ho khan một tiếng, nhìn người phụ nữ hỏi: "Cô Phiêu Phiêu, rất cảm
ơn cô đã dạy A Diêu biện pháp đi ra khỏi con mèo. Nhưng tôi có một thắc
mắc, vừa nãy lăn lộn tại chỗ ấy, là nghi thức nhất định phải hoàn thành
trước khi đi ra à?"
"Không, đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi." Phiêu Phiêu nhe răng cười
nói.
Mạc Trăn: ". . ."