Với một người thi vật lý chưa bao giờ đạt điểm tiêu chuẩn, lại dám
viết tiểu thuyết trinh thám liên quan tới vật lý, cô cảm thấy cái tinh thần
dũng cảm tìm tòi này rất đáng được khen ngợi và khích lệ!
"Đó là yêu cầu của cốt truyện, là sáng tác văn học! Văn học! Anh hiểu
chứ!" Liên tục ba dấu chấm than, biểu hiện tâm tình thuyết phục đối
phương của Trần Thanh Dương rất tinh tế.
"Tôi biết vật lý." Hướng Vân Trạch hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế,
vân đạm phong khinh quăng ra một câu.
Trần Thanh Dương: ". . ."
Sao cô lại quên mất, người này là tiến sĩ vật lý chuyên nghiệp.
# Không thể lại cứ việc chơi đùa #
Trần Thanh Dương ở một bên hờn dỗi, coi hộp sữa bò là Hướng Vân
Trạch mà hung hăng dày xéo. Hướng Vân Trạch nhìn hộp sữa bất hạnh chết
thảm trong tay cô, đuôi lông mày khẽ nhướn, “Trần tiểu thư, là một người
rất am hiểu văn học, em có cảm thấy chúng ta đang lạc đề không?"
Trần Thanh Dương: ". . ."
Được rồi, xem như cô đã biết cái tên Hướng Vân Trạch kia đã quyết
tâm truy cứu trách nhiệm của cô, chỉ có điều trốn tránh trách nhiệm cũng là
một trong những thiên phú của cô.
Nhanh chóng sắp xếp từ ngữ một chút, Trần Thanh Dương đã xác định
đẩy hết trách nhiệm lên đầu bác sĩ Phương, đã dự tính trước mới mở miệng,
"Anh biết bác sĩ Phương đó, ông ta toàn nói những thuật ngữ chuyên
nghiệp giống như đại sư tụng kinh ý, tôi nghe không hiểu."