Một trận gió lạnh vụt qua bên cạnh, cô gái tiếp khách thậm chí còn
chưa kịp nói "Hoan nghênh đã đến", Lê Nhan đã vọt tới trước mặt Hướng
Vân Trạch: "Xin, xin lỗi, em không biết sẽ kẹt xe vào lúc này."
Thở hồng hộc nói xong câu này, sắc mặt Lê Nhan cũng bởi vì chạy
nhanh mà ửng đỏ.
Hướng Vân Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cong cong miệng đứng dậy:
"Không sao đâu, vừa đúng giờ."
Hướng Vân Trạch đặt một phòng bao ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy
toàn bộ cảnh đêm ở thành phố A. Lê Nhan lật menu, cái giá này làm cô
không xuống tay được.
Hướng Vân Trạch ngồi phía đối diện lẳng lặng nhìn cô, nhân viên
phục vụ cũng đứng một bên, nhìn cô mỉm cười. Đột nhiên cô cảm thấy áp
lực hơi lớn.
"Ách... cho tôi món cá chiên giòn đi." Những lời này như lấy đi toàn
bộ khí lực của cô, cô đưa menu cho Hướng Vân Trạch, "Hay anh chọn đi,
anh chọn cái gì thì em ăn cái ý."
Hướng Vân Trạch cười một tiếng, nhận lấy menu trong tay Lê Nhan:
"Em đúng là dễ nuôi thật." Nhưng cá chiên giòn... Anh phát hiện khẩu vị
của Lê Nhan với Mạc Trăn đúng là giống đến kinh người.
Lê Nhan không để bụng nhếch môi với Hướng Vân Trạch, ưu điểm
lớn nhất của cô chính là dễ nuôi.
Hướng Vân Trạch gọi xong món ăn, nhân viên phục vụ liền lễ phép lui
ra ngoài. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người anh với Lê Nhan,
bỗng nhiên anh cảm thấy có chút luống cuống.