Phát hiện này làm anh có chút tự giễu, nghĩ thầm trong mắt mọi người
Hướng công tử anh chính là playboy chính hiệu, ai sẽ tin anh sẽ luống
cuống khi đối mặt với một cô gái?
Quả nhiên phải đi ăn cơm Tây, ít nhất sẽ không lúng túng như bây giờ.
Nhưng khi nghĩ Lê Nhan thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn, anh mới đặt
phòng bao ở đây.
"A đúng rồi, sao trước đó anh lại gọi nơi này là Khải Hoàn Môn vậy?"
Lê Nhan đột nhiên hỏi một câu đã giải vây cho Hướng Vân Trạch, anh
uống một hớp trà xanh, đáp: "Nơi này trước kia là trường cũ của anh, để
tưởng niệm anh từng có chiến công huy hoàng ở đây, bọn anh đã đặc biệt
gọi chỗ này là Khải Hoàn Môn."
Lê Nhan cười hai tiếng: "Chiến công huy hoàng? Không phải là đánh
nhau ư, nhưng anh mà cũng đánh nhau sao? Em vẫn cho rằng anh là kiểu
người dùng miệng độc chết kẻ địch chứ."
Hướng Vân Trạch cũng cười rộ lên: "Anh đánh vì người khác."
Lê Nhan nhướn mi: "Chính là
『 bọn 』trong『 bọn anh 』?"
Hướng Vân Trạch cười gật đầu. Ngay lập tức vẻ mặt Lê Nhan trở nên
bát quái: "Em đoán nhất định là một cô gái!"
Ý cười trên mặt Hướng Vân Trạch càng sâu hơn: "Đúng vậy, anh đã
theo đuổi cô ấy rất lâu rồi."
"Thế cơ á, nhất định cô ấy rất xinh đẹp!"
"Ừ, rất đẹp." Hướng Vân Trạch tưởng tượng dáng vẻ Mạc Trăn mặc
đồ con gái, chắc chắn có thể đẹp hơn hoa thơm cỏ lạ.