Hướng Vân Trạch nhìn hành động của Lê Nhan, cười cười lắc đầu.
Ngay cả ăn cũng giống Mạc Trăn như đúc, nhưng hai người bọn họ không
xuất hiện cùng một lúc mà.
Dĩ nhiên, ngoại trừ anh.
Hướng Vân Trạch chờ đến khi Lê Nhan ăn xong rồi, cuối cùng cũng
chuẩn bị tiến vào đề tài chính.
Anh uống một ngụm trà đã lạnh, nhuận nhuận cổ họng, ho nhẹ hai
tiếng kéo sự chú ý của Lê Nhan từ thức ăn chuyển lên người mình, "Nhan
Nhan, anh có chút chuyện muốn nói với em."
"Ồ." Lê Nhan bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm buông đũa xuống
theo bản năng.
Nhìn người đối diện mở to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Hướng Vân
Trạch cảm thấy lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm mồ hôi: "Chính là... Cái
đó... "
Tuy rằng anh đã nói rất nhiều lần với Lê Nhan lúc hôn mê, nhưng bây
giờ đối diện với Lê Nhan thanh tỉnh, anh lại không thể nào nói ra miệng.
Trong lòng Lê Nhan đột nhiên có chút hoảng hốt, tiết tấu này không
phải là muốn tỏ tình chứ!
Lúc cô học đại học được không ít bạn nam tỏ tình, vẻ mặt của bọn họ
lúc đó cùng với Hướng Vân Trạch lúc này giống y như đúc!
"Nhan Nhan, anh thích em."
Cuối cùng Hướng Vân Trạch vẫn nói ra miệng, câu này chôn sâu dưới
đáy lòng anh đã mấy năm rồi.