CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 104

Văn Sơ cầm tập thơ, nhìn bức tranh bị Lỗ Như Hoa tô thành một tấm

vải xanh lè, khóc không ra nước mắt......

***

Văn Sơ buồn bực trở lại ký túc xá. Cá voi và Phó Tâm Thành không

thấy đâu, Lỗ Tự Ngọc đang ở rửa bút vẽ, trên bàn là mấy bức chân dung
vừa hoàn thành.

Văn Sơ liếc nhìn. Ở miệng Lỗ Như Hoa, em trai cô là Da Vinci

chuyển thế!

Hắn và Lỗ Như Hoa chiến tranh không nên dính thêm Lỗ Tự Ngọc

vào, nhưng không biết tại sao, nhìn Lỗ Tự Ngọc, trong lòng Văn Sơ thấy
không thoải mái, vì thế lơ đãng đánh giá những bức tranh cậu vẽ. Hắn
không thể không thừa nhận: Màu sắc, độ sáng tối, nước da, thủ pháp......
của bức tranh này giống như thật.

Nghĩ nghĩ một hồi, hắn mở miệng, “Vừa vẽ à?”

Ký túc xá chỉ có hai người, Lỗ Tự Ngọc thấy Văn Sơ nói chuyện, hơi

ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

“Đều là vẽ chân dung, vì sao cậu không chịu vẽ chị cậu?” Văn Sơ ho

nhẹ, bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ khả nghi can thiệp vào
chuyện riêng của người khác, không lịch sự cho lắm.

Kỳ lạ là, Lỗ Tự Ngọc vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn bình tĩnh.

Văn Sơ cảm thấy trong lòng bốc lên một cơn giận vô cớ, cố đè nén,

“Đừng hiểu lầm, tôi không phải chất vấn, chỉ là tò mò thôi.”

“Cám ơn.” Lỗ Tự Ngọc lau đầu bút, chậm rãi đáp, “Cám ơn cậu quan

tâm đến chị tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.