thương hay quyến rũ. Lời thoại của tôi chỉ có đúng một câu: Quý ông (quý
bà), chụp với tôi một tấm ảnh nhé, rất có ý nghĩa kỷ niệm đấy ạ, rất hiếm có
đấy ạ, ông/bà nhìn phục trang của tôi đi, mang đậm phong cách dân tộc đặc
sắc điển hình thành phố S. Năm tệ một tấm! Rẻ rề như cho!
Đến tối, tôi sẽ lại hòa mình vào đám người dưới chân các cầu vượt,
trên phố bar Sanlitun, trong các hầm đi bộ trường S, khoác lên mình chiếc
jacket lụng thụng, lời thoại linh hoạt hơn ban ngày, ví dụ như gặp đàn ông,
tôi sẽ hỏi: Anh ơi, mua đĩa phim đen nhé? Chỉ mười tệ thôi, rẻ cực.[Anlitun
Bar Street là một con phố thuộc Triều Dương, Bắc Kinh, Trung Quốc, nổi
tiếng với nhiều quán bar, được thành lập vào năm 1983. Bởi vì nằm trong
khu đại sứ quán nên con phố này thu hút rất nhiều người nước ngoài đến
đây để thư giãn.]
Nói xong lời thoại này, tôi liền làm động tác mở áo jacket ra, bên
trong gài tầng tầng lớp lớp những chiếc VCD không vỏ.
Thực ra, tôi vốn không phải bán phim đen, tôi bán đĩa phim hoạt hình,
thế nhưng bất kể tôi bán cái gì đi nữa thì bảo vệ cũng vẫn cứ tóm như
thường, đã thế, tôi đi bán cái này cho được giá. Thế nhưng, bán đĩa phim
đen cũng có nguyên tắc nhé, tôi tuyệt đối không bao giờ bán cho đám trẻ vị
thành niên.
Cái này gọi là đạo đức nghề nghiệp, tôi cảm thấy mình rất có đạo đức
nghề nghiệp ấy chứ.
Ngoài ra, tôi ngẫu nhiên có thể đảm nhiệm một vài vai trò khác.
Ví dụ như vào mùa hè, khi trời mưa rào bất chợt, tôi sẽ bán ô; lúc
không mưa, tôi bán quạt; khi khách du lịch nhiều, tôi kiêm cả vai trò hướng
dẫn viên du lịch không chuyên; khách du lịch nữ nhiều tôi còn bán cả túi
LV hàng fake một nữa; khi ở phố bar bán phim đen, tôi còn nhân tiện bán
luôn cả thuốc giải rượu, túi nôn, đồ mỹ phẩm, thẻ IP, IC, đồ đánh giày...