CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 242

"OK. Mình vô đây."

"Khoan đã, Charlie." Gabriel bảo. "Tụi này chỉ muốn biết là... cậu sẽ

đem cái ông quái dị đó vô phòng này hả?"

"Skarpo hả? không, em hy vọng là không. Em sẽ chỉ hỏi xin lời khuyên

của ông ta thôi. Có lẽ em sẽ mượn một cái gì đó."

Charlie đã bắt đầu cảm thấy quay cuồng.

"Em không... " Nó định nói, nhưng rồi Skarpo nhìn nó, và nó nghe thấy

tiếng áo chùng của thầy phù thủy kêu sột soạt, cùng với tiếng phấn cạ kin
kít vô đá.

"Vô đi." Một giọng nói.

Bạn bè của Charlie mờ dần. Một màn sương trắng trôi lảng bảng quanh

nó, che kín tất cả mọi thứ, trừ gương mặt góc cạnh của thầy phù thủy, với
đôi mắt vàng chói, lạ lùng.

Khi màn sương tan, Charlie thấy mình ở trong một căn phòng lạnh buốt,

thắp nến. Nó ngửi thấy mùi sáp cháy, mùi lá thông, mùi gia vị, và mùi của
những đồ vật cổ xưa đang ải mục đi. Tài sản của thầy phù thủy không còn
những đồ vật vẽ trong hình nữa, mà bây giờ chúng rất thật: những trang
giấy thô thám và lem mực, những cái lông chim mỏng mảnh, mượt như
nhung, những cái tô bằng đất sét, rỗ lỗ chỗ và mẻ sứt, những sợi dây thắt
lưng và dây đai trông sờn bóng.

Mắt Charlie dừng lại ở con dao găm. Con dao nằm trước một cuốn sách

to để mở, ngay mép chiếc bàn dài. Ánh nến càng khiến con dao lung linh,
sống động. Lưỡi dao mảnh sắc đến nỗi trông như một luồng ánh sáng rực
chói.

"Đó là thứ mi muốn hả, thằng bé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.