CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 87

khăn của mình. Khi việc đã xong xuôi, chị cảm thấy đói. Chị ăn một con bọ
nhỏ mà chị vẫn để dành. Rồi chị ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Wilbur thức dậy và đứng dưới mạng nhện. Nó hít không khí
buổi sớm mai vào đầy trong phổi. Những giọt sương, bắt ánh mặt trời,
khiến cái mạng nhện thật sự nổi bật. Khi Lurvy mang bữa sáng tới, thì đã
thấy một con lợn phong độ, và ở trên nó, được dệt bằng chữ in hoa ngay
ngắn, là hai từ CỰC KỲ. Lại một phép màu nữa.

Lurvy chạy vội đi và gọi ông Zuckerman. Ông Zuckerman chạy vội đi và
gọi bà Zuckerman. Bà Zuckerman chạy ra điện thoại và gọi nhà Arable. Cả
nhà Arable trèo lên xe tải và phóng vội đến.

Tất cả mọi người đứng trước chuồng lợn và nhìn chằm chằm vào mạng
nhện và đọc hai chữ đó, đọc đi đọc lại, trong khi Wilbur, thật sự cảm thấy
mình cực kỳ, đứng lặng im ngực nở hết cả lên và ngọ ngoạy mõm từ bên
này sang bên kia.

“Cực kỳ!” ông Zuckerman thở ra trong sự ngưỡng mộ sung sướng. “Edith,
tốt hơn là em nên điện thoại cho phóng viên tờTuần tin và kể cho anh ta
nghe chuyện gì đã xảy ra. Anh ta sẽ muốn biết về chuyện này đấy. Anh ta
cũng có thể sẽ mang cả thợ ảnh đến nữa. Cả cái bang này không có con lợn
nào cực kỳ như con lợn nhà ta đâu.”

Tin tức loan ra. Những người đã làm cuộc hành trình đến xem Wilbur khi
nó là “lợn cừ” bây giờ lại quay lại để xem khi nó thành lợn “cực kỳ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.