CHÂU Á THẦN KỲ - THIÊN SỬ THI VỀ HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM SỰ THỊNH VƯỢNG CỦA CHÂU Á - Trang 337

kỳ một thành tích nào của các chế độ độc tài Đông Á. Nhà kinh tế Jagdish
Bhagwati tuyên bố: “Việc quy thành công của các quốc gia Viễn Đông cho giới
chính trị độc tài của những nước này và thất bại (tương đối) của Ấn Độ cho nền
chính trị dân chủ của họ hoàn toàn là một kết luận không có cơ sở.”

[7]

Với một hệ thống chính trị tránh xa sự đánh đồng cào bằng, có thể nổi lên

một lý do cơ bản giải thích vì sao một số quốc gia phát triển phồn vinh còn một
số khác thì trì trệ đình đốn. Có một mẫu số chung hiện diện trong suốt toàn bộ
câu chuyện của Phép màu: sức mạnh của sự toàn cầu hóa. Tất cả các quốc gia
trải nghiệm Phép màu đều lợi dụng thương mại tự do và công nghệ mới, những
yếu tố cho phép sản xuất và dịch vụ được di chuyển đi khắp nơi trên thế giới.
Các nước này có thể đã sử dụng những cách kết hợp các chính sách khác nhau
để gắn mình với những lực lượng làm thay đổi lịch sử này (từ sự kiểm soát
nghiêm ngặt của Park Chung Hee đến cải cách thị trường theo phong cách nhẹ
nhàng của Manmohan Singh, từ chủ trương nhà nước can thiệp phức tạp của
“Con quỉ” Sahashi cho đến chủ nghĩa tư bản cơ bản nhất của doanh nhân Hồng
Kông Lý Gia Thành) nhưng tốc độ tăng trưởng nhanh trong tất cả các trường
hợp đều nhờ vào tác động gây biến đổi của nền kinh tế toàn cầu. Những lực
lượng thị trường quốc tế đã đặt ra một nguyên tắc buộc các nước phải đầu tư các
nguồn lực một cách hợp lý và hiệu quả, mở ra nhiều cơ hội cho tăng trưởng mà
nếu không tuân theo nguyên tắc đó thì sẽ không có tăng trưởng. Chẳng có lý do
nào để cho rằng một chính phủ chuyên quyền có thể kết nối với thương trường
tốt hơn một chính phủ dân chủ.

Tuy nhiên, những nước có chế độ dân chủ thực sự có một khuyết điểm lớn.

Như trong trường hợp của Ấn Độ, bản chất tự do của nền dân chủ đã khiến cho
việc hình thành một sự đồng thuận chính trị cần thiết đối với chuyện triển khai
nhiều chính sách nhằm đạt được tốc độ tăng trưởng nhanh trở nên rắc rối hơn
nhiều. Sự đồng thuận như vậy là một nhân tố then chốt nữa nằm đằng sau Phép
màu của mỗi một quốc gia khác, bất chấp chính phủ nước đó thuộc kiểu gì. Tại
những nước có chính phủ độc tài, sự “đồng thuận” này thường đạt được bằng vũ
lực hay bằng cách khống chế không cho người mới bước vào vũ đài chính trị.
Tại nền dân chủ Ấn Độ, Singh không thể triển khai cảnh sát chống bạo động và
nhân viên mật vụ để “chấn chỉnh ngay ngắn” đất nước. Ông phải chịu đựng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.