Chuyện về Esa
Trong thời chiến tranh tôi có một người đầu bếp luống tuổi, rất biết phải
trái, tính tình khoan hòa điềm đạm, tên gọi Esa. Một hôm, khi tôi đang mua
trà và vài thứ gia vị trong tiệm tạp hóa Mackinnon tại Nairobi, có một phụ
nữ thấp bé, mặt nhọn, tiến lại bảo bà biết Esa đang làm cho tôi; tôi xác nhận
quả có chuyện đó. “Nhưng dạo trước ông ta làm cho tôi, bà ta nói, và tôi
muốn ông ta quay về.” Tôi bảo lấy làm tiếc bởi chắc Esa sẽ chẳng chịu
quay lại đâu. “Dào ôi, cái đó thì tôi không rõ,” người phụ nữ nói. “Chồng
tôi có chân trong chính quyền. Khi về, nhờ cô truyền lời tới Esa là tôi muốn
ông ta quay lại, nếu không nghe sẽ bị thộp cổ vào Carrier Corps. Tôi biết,”
bà này bồi thêm, “chẳng cần đến Esa thì cô cũng đã có đủ gia nhân rồi.”
Về nhà tôi không kể gì, mà tới tối hôm sau, lúc nhớ ra, tôi mới nói cho Esa
chuyện gặp bà chủ cũ của ông, cùng những lời của bà ta. Thật quá đỗi ngạc
nhiên là Esa lập tức hoảng sợ cuống cuồng và tỏ ý tuyệt vọng, “Ôi chao,
sao Memsahib không nói cho lão biết ngay! Phu nhân ấy quyết sẽ làm như
những gì đã nói đấy. Lão phải rời khỏi đây ngay tối nay thôi.” “Đấy rặt là
những lời vô lối cả thôi, tôi chẳng nghĩ bọn họ có thể lôi lão đi như thế
được,” tôi bảo. “Xin Chúa cứu giúp,” Esa nói, “Lão e có lẽ đã quá trễ.”
“Nhưng tôi phải làm sao với chân đầu bếp đây, Esa?” tôi băn khoăn. “Lão
cũng chẳng thể tiếp tục nấu bếp cho bà nếu phải gia nhập Carrier Corps,
hay chết thẳng cẳng, như cách lão hẳn không sao tránh khỏi, rất sớm thôi,”
Esa đáp.
Những ngày tháng ấy, nỗi khiếp đảm Carrier Corps trong lòng người dân
sâu đậm tới độ Esa chẳng còn để vào tai bất kì lời trấn an nào của tôi. Ông
hỏi mượn cây đèn bão, rồi đi Nairobi ngay trong đêm, mang theo toàn bộ
tài sản có trên cõi trần được buộc túm trong một mảnh vải.