mỗi ngày chỉ kịp liếc mắt một cái, chỉ nói được một câu, rồi ngay sau đó tất
cả đều trở về như trước.
Rốt cuộc, có một ngày, hắn đến cáo từ. Hắn nói, người hắn yêu nhất
có thai. Hắn muốn một thời một khắc đều làm bạn bên nàng, cho dù kiếm
phổ tìm không thấy cũng không sao.
Một câu kia, làm cho nàng như rơi xuống vực sâu. Hắn nguyên lai đã
có người trong lòng.
– “Nàng tên gì?” Nàng cười hỏi, trong lòng lại rỉ máu. Chỉ cần hắn nói
ra là ai, chân trời góc bể nàng đều có thể tìm được. Nàng theo Cái Bang lập
nghiệp, ở trong thiên hạ người vô số, nàng tin chắc, tiền là thứ tốt nhất trên
đời, chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu tin tức cũng được.
Hắn liễm mi mỉm cười, không nói.
– “Kỳ thật, kiếm phổ, ta ngày hôm qua đã nghe nói đến. Chỉ cần ngươi
nói ra tên của nàng, ta liền nói cho ngươi.”
Hắn trầm ngâm một lát, cười nói: “Xưng hiệu trong giang hồ là Tiếu
Vân tiên tử.”
Nàng ngẩn người, bốn chữ khắc vào cốt tủy, từ nay về sau huyết nhục
dây dưa, đêm không thể ngủ.
Hắn đi, từ đó không tin tức. Nàng làm sao chịu bỏ qua, người của hắn,
thân thế hắn, hắn có lẽ không phải tài phú, nhưng chính là nam châm cực
lớn, nàng thường nghĩ, đây là lễ vật ông trời ban tặng cho nàng, vì thế nàng
có thể tùy tiện nhận nó một cách tự nhiên.
Mất mấy tháng, mới dò xét được tin tức của hắn, hóa ra hắn đã rời
khỏi kinh thành, ẩn cư nơi sơn dã, Nàng chua xót mà ghen tị. Vì một nữ
nhân, một người tao nhã tuyệt thế như hắn lại có thể đi làm sơn dân?