CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 244

Một lúc lâu, Kế Diêu đứng dậy, rót cho nàng một chén nước.

Tiểu Từ cũng không tiếp, đôi mắt long lanh nhìn hắn, khóe miệng nở

nụ cười.

Kế Diêu bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa tựa

trên ngực hắn, uống hết chén nước trên tay hắn. Sau đó thấp giọng nói:
“Ngươi sao không đi ngủ?”

Kế Diêu nắm cái chén, không thốt ra một lời.

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, mơ hồ thấy đuôi lông mày của hắn

khẽ động. Nàng nhịn cười bất ngờ ở trên cằm hắn hôn một cái, sau đó cười
khanh khách, nằm xuống dùng chăn che mặt.

Trong ngực Kế Diêu chấn động, ý định phải về phòng ngủ vừa mới

nảy sinh liền sụp đổ! Nha đầu kia, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, không
thể nhẫn không thể nhẫn! Hắn kéo chăn ra, cúi đầu hung hăng ấn môi
xuống. Đáng tiếc, lại hôn trúng cái mũi nhỏ nhắn của nàng. Tiểu Từ ngứa
ngáy hắt xì hơi một cái, phun hết nước bọt lên mặt Kế Diêu.

Tiểu Từ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy trong trẻo trong đêm tối yên

tĩnh phá lệ giòn tan. Hắn hoảng hốt, bưng miệng nàng lại, nói: “Nhỏ giọng
một chút. Người ta nghe được bây giờ.”

Tiểu Từ nhịn cười, nhưng lại nghịch ngợm vươn đầu lưỡi liếm qua

lòng bàn tay hắn. Kế Diêu thân thể cứng đờ, có phần không thể động đậy.

Một lát, hắn giống như chạy trốn bước nhanh ra khỏi phòng Tiểu Từ,

gió vẫn thổi, sau lưng cảm giác mát mẻ, hóa ra lại toát hết cả mồ hôi! Tư vị
này, vì sao so với luyện võ công có cảm giác còn tra tấn hơn?

Ánh trăng như ngân như vụ, bóng đêm trống vắng làm cho người ta

phát cuồng, trong cơ thể dường như có một ngọn lửa không tên bùng lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.