CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 259

Hắn chỉnh chỉnh quần áo, sờ sờ hàng lông mày rậm rịt như bàn chải

của mình, đối Tiểu Từ dõng dạc nói: “Ta là Tiểu Chu, trong giang hồ xưng
hiệu là Song Chu đại hiệp. Chính là suy nghĩ chu đáo, làm việc chu toàn.”

Tiểu Từ nhịn cười, khâm phục liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt quét

về phía Kế Diêu, muốn chứng thực!

Kế Diêu khóe miệng giật giật, cười nói: “Danh hiệu trong giang hồ?”

Tiểu Chu cười hắc hắc, đỡ trán: “Tự xưng tự xưng. Kế Diêu tiểu tử

ngươi trước mặt mỹ nữ sao không chừa chút mặt mũi cho huynh đệ chứ?”

Kế Diêu cẩn thận chỉ điểm: “Đã rất để mặt mũi cho ngươi rồi, chuyện

của ngươi, trước khi trời tối cũng nói không xong.”

Tiểu Chu liếc mắt cười cười. Sau đó móc ra một phong thư đưa cho

Kế Diêu. Kế Diêu tiếp nhận, nhìn nội dung, vẻ mặt ngưng trọng. Tiểu Từ
muốn hỏi, nhưng ngại trước mặt Tiểu Chu, cũng chỉ đành kìm nén.

– “Tiểu Từ, ngươi ra cổng xem Thư Thư, ta và Tiểu Chu có chuyện

cần nói.”

Tiểu Từ đang muốn bất mãn, Kế Diêu cầm lấy một quyển sách, lắc

qua lắc lại. Tiểu Từ hiểu được, Thư Thư ăn xong điểm tâm còn chưa đi, Kế
Diêu và Tiểu Chu muốn nói chuyện tám chín phần là có liên qua đến bảo
tàng. Nàng cầm sách, đến hành lang ngồi xuống.

Kế Diêu đóng cửa. Tiểu Từ trên hành lang hơi hơi nheo mắt. Ánh

nắng mặt trời làm chói mắt nàng, gió xuân phương Bắc như cương tửu, thổi
qua mang theo sức mạnh và sự ngang tàn. Từng sợi tóc của nàng bắt đầu
không yên phận, dưới ánh sáng một màu đen mờ ảo.

Thư Thư đứng ở cổng, đối nàng cười chào hỏi một tiếng: “Tiểu Từ cô

nương, ngươi nếu buồn chán, ta có thể mang ngươi vào trong thành dạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.