Vân Dực mày rậm giãn ra, giống như vân khai gặp nguyệt, vui vẻ nói:
“Hảo, Tiểu Từ cô nương đã đồng ý, vậy đêm nay động thủ. Thư Thư đã
chuẩn bị chu đáo hết thảy. Cô nương yên tâm, quyết không để cô nương
gặp một chút nguy hiểm.”
Kế Diêu hai mắt phát sáng nhìn Tiểu Từ, không kìm lòng được nắm
lấy bàn tay nàng, da thịt hòa hợp một chỗ, hận không thể khảm vào xương
tủy. Tiểu Từ nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nhoẻn miệng cười: “Ngươi
yên tâm, không có việc gì.”
Thư Thư nhìn thoáng qua liền hạ mi, ánh mắt dừng ở trên bàn, thản
nhiên nói: “Kế công tử, không có mười phần nắm chắc, ta quyết không để
nàng lâm vào nguy hiểm. Ngươi không ngại lại tin ta một lần.” Dứt lời,
đứng lên bước vào gian trong.
Cửa vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như đem cả căn phòng
đông lạnh từng lớp tách ra.
Vân Dực mỉm cười chắp tay, đối Thư Thư nói: “Hôm nay Mộ Dung
Hàn không giống muốn công thành. Có lẽ tính ban đêm động thủ. Ngươi đi
ngủ một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay cho hắn một chút bất ngờ.”
Thư Thư nhếch miệng cười, đã có điểm không yên lòng, mi tâm nhăn
lại thật sâu, cả người tràn đầy mệt mỏi.