gặp lại.”
Thư Thư ngón tay khẽ động, buông lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát
kiên quyết nói: “Sẽ không, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Ta nếu muốn thứ
gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn, cũng sẽ không buông tay.”
Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời đi.
Trong tay Thư Thư chỉ còn lại một khoảng trống. Những chấm nhỏ
trên bầu trời đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời
rất công bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho
người ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.
Màn đêm dần buông xuống, đột nhiên một tiếng động lớn rầm rĩ vang
lên, có tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật
mình tỉnh giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng
Thư Thư vang lên một tiếng, hắn nghiêng mình đi ra, nhìn thấy Kế Diêu
hắn khẽ gục đầu, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.
Tiểu Chu nói: “Không lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại
nhân thu được là giả?”
Thư Thư chợt nói: “Đây là Mộ Dung Hàn đang thoái binh. Phía trước
dương công, phía sau chắc chắn sẽ thừa dịp ban đêm mà rút lui.”
Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế
sách thừa dịp hắn rút lui triệt đường lui của hắn của Vân đại nhân không
dùng được.”
Thư Thư thản nhiên nói: “Không sao. Trận này Mộ Dung Hàn không
chiếm được một chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới,
sẽ có một ván cờ chờ hắn.”