CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 396

Kế Diêu cười cười cũng không cùng bọn họ so đo. Lập tức đối Vân

Dực nói rõ mục đích đến.

Vân Dực vội nói: “Kế Diêu, Tiểu Chu. Ta đang muốn tìm các ngươi,

có chuyện muốn nhờ các ngươi hỗ trợ, ta tối nay đi gặp Thư Thư, chúng ta
sẽ nói chuyện.”

Kế Diêu mắt thấy trọng sảnh có nhiều người, cũng không tiện hỏi,

cười nói: “Được, ta về trước chờ.”

Tiểu Từ tâm tình vui vẻ trong nháy mắt nhạt đi không ít, ra khỏi phủ

thứ sử, nàng lo lắng hỏi: “Kế Diêu, Vân đại nhân muốn nói chuyện gì?”

Kế Diêu cười trấn an: “Yến quân đều triệt, còn có thể có chuyện gì.

Ngươi không cần lo lắng, xem này, mặt đều nhăn hết cả ra.” Hắn vươn tay
xoa nhẹ mi tâm của nàng. Trong lòng nàng nếu có điều suy nghĩ, mi tâm
liền nhíu lại thành mấy đường, giống như đựng cả sầu lo, khiến người ta
thương yêu.

Tiểu Chu nhìn hai người bên đường nồng tình mật ý, bèn ở bên cạnh

hắng giọng nói: “Thánh nhân vân…”

Kế Diêu giơ ngón tay, uy hiếp nói: “Thánh nhân vân cái gì?”

- “Ba người đi, tất có nhà sư.” Tiểu Chu hắc hắc cười hai tiếng, vung

tay đi trước.

Tiểu Từ lôi kéo Kế Diêu không muốn trở về. Từ khi đến U Châu, tựa

hồ là lần đầu tiên đi dạo trên đường. Chiến tranh đi qua, không khí dường
như càng thêm trong sạch, hơi thở mùa hè quẩn quanh chóp mũi.

Đi ngang qua một nhà dân, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm bên

trong. Tiểu Từ dừng bước, nhìn câu đối dán trên cửa, trong ngực nổi lên
một mảnh trống rỗng mênh mang. Vui mừng che giấu bi thương, nhất thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.