Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn luồn qua khung cửa sổ, trong
phòng mờ mịt, làm cho Tiểu Từ cũng vô pháp giả ngủ, nàng rất sợ bóng tối,
khiến người ta tuyệt vọng sợ hãi.
Nàng thắp một ngọn nến. Trải giấy, mài mực.
Bút lông chấm mực, thật lâu dừng ở trên giấy.
Cuối cùng viết xuống hai chữ “Kế Diêu”, sau đó rốt cuộc không viết
tiếp được.
Cửa phòng mở, Kế Diêu đẩy cửa bước vào.
- “Thấy đèn sáng, ta biết ngươi đã tỉnh.”
Tiểu Từ vội vàng buông bút lông, vo tròn tờ giấy.
Kế Diêu căng thẳng, đuôi lông mày nhíu chặt, một bước tiến đến,
nhanh như chớp cướp lấy viên giấy trong tay Tiểu Từ. Tiểu Từ muốn đoạt,
cánh tay hắn đã giơ lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. Hắn cao như thế, nàng từ
bỏ cúi đầu không nói.
Kế Diêu hô hấp dồn dập, hung tợn nói: “Ngươi viết thư cho ta? Ngươi
cuối cùng vẫn không tin ta? Muốn lưu lại thư không một lời từ giã rời đi?”
Tiểu Từ không phủ định, ánh mắt trước sau vẫn không nhìn hắn.
Kế Diêu càng thêm buồn bực, hơi thở gấp gáp.
- “Tiểu Từ, ta biết ngươi giận, nhưng là ta thật sự cũng nàng không có
gì. Ở trong lòng ta, ai cũng không bằng ngươi. Hiện tại, tương lai ta chỉ có
ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân, thiên trường địa cửu.”
Thiên trường địa cửu? Lòng của nàng đau nhức cơ hồ co rúm vào một
chỗ.