Kế Diêu đột nhiên khẩn trương hồi hộp, vẻ mặt của nàng không giống
như đang thẹn thùng, không giống nũng nịu, chính là không tình nguyện
cùng khó xử.
Hắn chỉ cảm thấy tâm như treo lên: “Ngươi rốt cuộc vì sao?”
Nàng nửa ngày không nói, hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm như
một cây đao từ từ trên người hắn róc từng miếng thịt.
Nàng rốt cuộc mở miệng: “Có lẽ, ta ít tiếp xúc với nam nhân nên mới
thích ngươi, có lẽ, ngươi vốn dĩ không thích hợp với ta. Thành thân quá vội
vàng. Ta sợ về sau hối hận.” Nàng cắn răng trái lương tâm nói ra những lời
này, nàng biết mình đả thương hắn, nhưng hơn hết làm bị thương chính
mình, mỗi một chữ thốt ra cửa miệng, trong họng mơ hồ có máu tanh.
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hàm răng dùng sức, cắn lấy
môi dưới…
Hắn nhất thời cảm thấy toàn thân đều lạnh, chỉ có trong lòng hỏa nhiệt
cháy hừng hực.
Nàng cư nhiên có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ những lời nói của nàng
trước đây đều là hồ đồ không biết gì, chẳng lẽ nàng cùng hắn da thịt chi
thân chẳng qua là tò mò?
Hô hấp của hắn dồn dập, không thể ngăn chặn một cỗ hỏa khí cũng
phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, phóng ra tầm mắt, hung hăng nhìn nàng,
muốn đem nàng hòa tan.
Khuôn mặt của nàng vẫn như cũ điềm tĩnh xinh đẹp, lông mi thật dài ở
dưới mi mắt run rẩy, để lộ ra một chút bất an.
Hắn hung hắn ôm cổ nàng, cuồng loạn hôn xuống. Trong mắt lửa cháy
rừng rực, như hỏa thiêu đốt. Hắn không ôn nhu không cẩn thận, bá đạo