CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 463

mãnh liệt, như một con mãnh thú bị thương, tuyên cáo giữ lấy cũng xâm
lược.

Nàng phản kháng, muốn thoát ra khỏi cánh tay hắn. Hắn càng thêm

phẫn nộ, cánh tay như tinh thiết chi cung, đè chặt vòng eo của nàng.

Nàng ở dưới sự chà đạp của hắn khẽ run rẩy, vô lực kháng cự, đổi lại

hắn càng mãnh liệt trả thù. Hắn muốn trừng phạt nàng, muốn thức tỉnh
nàng.

Hương vị ngọt ngào quen thuộc như trước, mỗi một tấc da thịt của

nàng đều làm cho hắn mê luyến đến khắc cốt, khát vọng dùng cả đời thật
dài chậm rãi nhuộm sương, cử án tề mi cầm sắt hài hòa, đều là những thứ
mà hắn tôn thờ, quyết không hối hận. Vậy mà nàng vừa rồi một câu “có lẽ”
hai câu “có lẽ”. Hắn không thể chấp nhận hai chữ “có lẽ” phát ra từ miệng
nàng, càng không thể dễ dàng tha thứ nàng cứ như vậy lâm trận bỏ chạy.

Hắn càng thêm điên cuồng, tưởng lấy chinh phục mà nói phục.

Không nghĩ tới nàng lúc đầu kháng cự sau lại đột nhiên bộc phát nhiệt

tình, so với hắn càng cuồng nhiệt. Nàng nhiệt liệt đáp lại hắn, ngón tay trúc
trắc mà nhiệt tình, luồn vào trong ngực hắn, vuốt ve vết sẹo.

Quần áo tẫn tán, nhất thời hỗn độn.

Hắn đem nàng đặt ở trên bàn, lá thư bị đè nặng dưới thân, phong thư

chỉ có hai chữ.

Ánh nến lập lòe, đem toàn thân nàng nhiễm một chút sắc màu nhu

hòa, da thịt trắng như tuyết, tựa như ánh trăng đẹp nhất.

Thủy tiên dưới ánh trăng nở rộ, tóc dài như nước, bồng bềnh dưới

ngón tay hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.