Triển Ẩn gật đầu: “Ngươi thật nhỏ mọn, xinh đẹp như vậy, lại không
cho người ta nhìn ngắm?”
Có thể không phân rõ phải trái như thế sao? Nàng ngược lại thành keo
kiệt? A Viên cau mày, tức giận trừng mắt nhìn hắn, dùng sức trừng. Hắn
quả nhiên đao thương bất nhập, một chút ngượng ngùng cũng không có,
nhìn chằm chằm nàng.
A Viên tước vũ khí đầu hàng, hắn có thể không kiêng nể gì nhìn nàng,
nhưng nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử, cũng biết thẹn thùng, không dám không
kiêng nể như vậy.
Nhưng là, bảo nàng trước mặt một nam nhân tự nhiên đi vào giấc ngủ,
nàng thực sự làm không được, vì thế A Viên đành nhắm mắt lại giả vờ chợp
mắt.
Đợi một rồi, trước giường có tiếng bước chân dần dần ra phía cửa,
nàng thở phào nhẹ nhõm, vụng trộm hé mắt nhìn xem, đột nhiên kinh ngạc
nhảy dựng. Hắn thế nhưng vẫn đang đứng trước giường cúi đầu nhìn nàng
cười bỡn cợt.
A Viên vừa thẹn vừa giận, quay người vào trong tường.
Triển Ẩn ha ha cười, thấp giọng nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, có
việc cứ gọi ta. Ta ở phòng bên cạnh.”
Hắn rốt cuộc đóng cửa rời đi. A Viên rất kỳ quái, hắn cư nhiên không
nhìn mình? Đây thực sự là cơ hội chạy trốn tốt, vì thế A Viên kiên nhẫn
chờ đợi nửa canh giờ, lắng nghe bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, lúc này mới
thận trọng đứng dậy, mặc giày, lặng lẽ bước ra cửa, không nghĩ tới, vừa
đụng vào cánh cửa đột nhiên một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, như
xuyên thấu cả bầu trời đêm.