CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 642

- “Triển Ẩn, ngươi không phải đưa cho ta lưu quang khóa đó sao?

Thật sự cảm ơn ngươi. Hiện tại, ta cho ngươi sự đền bù như mong đợi.”

Ngón tay Triển Ẩn phát run: “Không, A Viên, A Viên, nàng gạt ta có

phải không, nàng đừng làm ta sợ.”

A Viên chậm rãi đưa cánh tay lên cao, vạt áo rơi xuống, lộ ra cổ tay

trắng nõn như băng tuyết. Thứ nàng ngày đêm không rời, lưu quang khóa,
giờ phút này không còn trên cổ tay nàng.

Triển Ẩn như phát điên, kéo nàng ôm siết vào ngực. Nỗi sợ hãi phô

thiên cái địa ùn ùn kéo đến, hắn hoảng loạn ôm lấy nàng, dùng toàn bộ khí
lực toàn thân, tựa hồ chỉ có như vậy mới giữ lại nàng mãi mãi bên mình.

Nàng cư nhiên dùng biện pháp như vậy trừng phạt hắn, làm cho hắn

không còn một tia cơ hội để vãn hồi.

- “Đều nói hứa nguyện ở tam sinh tự rất linh, ta cư nhiên còn cầu

nguyện cùng ngươi cửu thế. Ta thực sợ kiếp sau hội ngộ gặp ngươi. Ngươi
ngày sau nhất định là ngôi cửu ngũ, nếu chuyển thế nhất định sẽ là người.
Cho nên, ta thà luân hồi làm súc sinh, như vậy, sẽ không cùng ngươi dây
dưa, vĩnh viên không gặp lại. Ngươi nhất định phải ở trên mộ của ta trồng
một bụi cây mận gai, thời khắc nhắc nhở ta, phải nhớ, phải nhớ, vĩnh viễn
đừng gặp lại ngươi.” Nàng đã muốn thống khổ đến cả người phát run, cơ
thể chống đỡ không nổi, lại cố nén từng chữ từng chữ nói hết.

Triển Ẩn cả người như nhũn ra, nhưng lại không có khí lực ôm lấy

nàng, hắn lảo đảo ngồi bệt xuống đất, nàng ngã vào trong ngực hắn, sắc
mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng một màu tuyết trắng. Hắn run lẩy bẩy, nước
mắt rơi đầy trên khuôn mặt nàng, mơ hồ che mất dung nhan, hắn hoảng hốt
vươn tay chà lau, muốn nhìn thật rõ ràng, dung nhan kia vĩnh viễn nhìn
không đủ. Nước mắt trên mặt hắn, lau một tầng lại xuất hiện một tầng, nàng
từ đầu tới cuối, chưa từng trước mặt hắn chảy một giọt nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.