Hành động này của hắn làm tim Hứa Nùng nhảy lên, cô rủ mắt nhìn
bát mì không có một mảnh rau thơm của mình bên này, trong lúc nhất thời
thế nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lần gặp gỡ ở quán mì trước đó, cô dường như cũng là quên nói cho bà
chủ quán không cần thả rau thơm, sau đó vừa suy nghĩ về sự tình bị đè nén
mấy ngày qua, vừa máy móc chọn lá rau thơm.
Chỉ là một việc nhỏ, hắn thế nhưng cũng nhớ kỹ.
Trong ấn tượng, người đối với bản thân để bụng cùng chu đáo như
vậy, hình như chỉ có cha cô thôi.
Hứa Nùng nghĩ đến đây, nhất thời có chút hoảng hốt.
Chu Khởi thấy cô thật lâu không nói lời nào, không chút để ý nhếch
nhếch môi, "Thế nào? Cảm động rồi? Lời cũng không nói ra được?"
Hứa Nùng mím mím môi, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức
tạp.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Chu Khởi trào ra một cảm giác xấu
không thể nói rõ.
Một giây sau, chỉ nghe cô gái nhỏ mềm mại ở đối diện, mắt cũng
không chớp nhìn mình, sau đó nhỏ giọng mở miệng nói với hắn ——
"Anh... Có chút giống cha tôi."
Chu Khởi: "......"
Cũng ý thức được bản thân giống như nói sai, Hứa Nùng nhanh chóng
chữa cháy, "Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói anh già, tôi là nói..."