Lần này hiển nhiên Lưu Khải đang gây khó dễ cho Chu Khởi, mọi
người đều nhìn ra được.
Nhưng là đổi thành ngày thường, người này coi như bị Lưu Khải khó
xử, cũng không dám thật sự ồn ào trở mặt, càng miễn bàn còn dám thắng
Lưu Khải đưa hắn vào khuôn khổ.
Cho nên phản ứng của Chu Khởi hôm nay, ngược lại thật sự khiến
phần lớn người trong phòng bao có chút phải lau mắt mà nhìn, đồng thời,
bọn họ cũng đang âm thầm cảm thông với Chu Khởi, một lát nữa Lưu Khải
kịp phản ứng lại, không biết xử lý hắn như thế nào nữa.
Bắt Lưu Khải gọi hắn là cha? Quả thực là chuyện không tưởng!
Mà Bùi Ngọc ở một bên cũng không nghĩ tới Chu Khởi sẽ thắng, càng
không nghĩ tới cái tên tiểu tử nghèo này... Thật sự dám ở trước mặt một
phòng đầy người, làm khó Lưu Khải.
Trong nhất thời, sắc mặt hắn cũng có chút tối tăm mù mịt.
Lưu Khải sau đó cũng phản ứng lại, tuy rằng đánh cuộc này là hắn
định ra, nhưng hoàn toàn là vì Chu Khởi mà định, hiện tại trái lại muốn hắn
dám chơi dám chịu?
Quả thực là nằm mơ!
Cho nên hắn cũng không có biểu tình anh em tốt như vừa mới rồi nữa,
toàn thân cao thấp giống như phủ một tầng sương lạnh, có chút âm trầm
nhìn chằm chằm Chu Khởi.
Nhưng Chu Khởi giống như là không nhìn thấy thay đổi của hắn, vẫn
như trước lười biếng ngồi ở bên đố, một bộ biểu tình không chuẩn bị cho
hắn bậc thang đi xuống.