CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 279

Một câu nói kia của Bùi Ngọc, khiến người ở chỗ này đều thay Chu

Khởi thở phào, tuy rằng sắc mặt Lưu Khải không tốt lắm, nhưng cũng
không nói gì nữa.

Chu Khởi thấy buồn cười, hiện tại nắm giữ quyền chủ động hẳn là

mình đi? Dựa vào cái gì hắn nói giải tán liền giải tán?

Vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm giác tay ở phía sau bị người

lặng lẽ dùng sức nắm lấy, liếc qua bên phía Hứa Nùng, cô gái nhỏ biểu tình
rất thành thật nói với hắn: "Cái kia... Chúng tôi muốn đi về, anh đi không?"

Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch lên, một lúc lâu sau, hắn

mỉm cười.

"Được, đi thôi."

Hứa Nùng lúc này mới hoàn toàn an tâm.

Sau đó khi rời đi, Hứa Nùng vào lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ ở

trước mặt Chu Khởi nói "Lát nữa anh đi trước", tiếp theo liền rời đi cùng
Bùi Ngọc.

Lúc lên xe, Hứa Nùng giống như lúc trước cùng đến, cùng ngồi với

Bùi Ngọc ở ghế sau.

Bùi Ngọc bình tĩnh quan sát một chút phản ứng của cô, tiếp đó mỉm

cười hỏi: "Có cần bảo cậu bạn học kia của em lên xe hay không? Đưa hắn
cùng về?"

"Không cần đâu." Hứa Nùng lắc đầu, "Em và hắn không tính là quen

thuộc, ngồi cùng xe quay về còn rất xấu hổ."

Lời này nhưng làm cho Bùi Ngọc có chút ngoài ý muốn, "Không tính

là quen thuộc sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.