CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 446

Chu Khởi quay đầu lại nhìn cô một cái, nhếch đuôi lông mày, "Sao

thế?"

"Anh sáng nay vì sao đi mà không từ biệt? Buổi sáng tại sao không

nhận điện thoại?"

"Lúc em gọi điện thoại, đúng là không nghe thấy, sau đó khi phát hiện

muốn gọi, lại nghĩ đến em lúc đó vừa lúc đang lên lớp, liền không gọi nữa.
Còn vì cái gì đi mà không từ biệt..."

Chu Khởi mặt mày lười biếng, như trước là bộ dáng không chút để ý

kia, "Chính là bỗng nhiên nghĩ tới một vài việc."

"... Việc gì?"

" Hôm qua em nói bảo anh đi ra ngoài ở, anh ngẫm nghĩ, quả thật cũng

nên như vậy. Anh nếu như vẫn luôn theo bên cạnh em, em vĩnh viễn không
thể nhìn thẳng vào thân phận hiện tại của anh, vĩnh viễn cũng đem anh trở
thành một cái đối tượng cứu trợ mà thôi."

Hứa Nùng nhíu mày, " Thân phận hiện tại?"

" Thân phận người theo đuổi a." Chu Khởi nhếch môi cười, nâng tay

nhẹ nhàng véo má Hứa Nùng, "Bạn học nhỏ, em luôn cho rằng lời anh nói
theo đuổi em là nói đùa, vậy lần này anh liền đứng đắn để cho em xem."

Hứa Nùng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, sau lại Chu

Khởi đưa cô đến phía dưới nhà trọ, vẫn là hắn mở miệng trước.

"Đi lên đi, nhìn em lên nhà rồi anh liền đi."

Hứa Nùng trầm mặc, bước chân lại chậm chạp không di chuyển, sau

một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Vậy hiện tại anh... Có chỗ để ở không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.