"Trong chốc lát muốn nói với em một chuyện, cái ôm này xem như an
ủi trước."
Hứa Nùng ở trong ngực hắn nhẹ chớp mắt, lại nghĩ đến hắn vừa mới ở
ban công bên kia gọi điện thoại, trong đầu dường như cũng đoán được một
ít gì đó.
Cô liếm môi, nhẹ nhàng đẩy Chu Khởi ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Là kịch bản buổi tối tôi đưa qua có trả lời sao?"
"Ừ." Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu
cảm gì, con ngươi tối đen thâm trầm, "Kịch bản không được thông qua."
Biểu cảm của Hứa Nùng đình trệ, không có thay đổi gì rõ ràng, nhưng
chính là như vậy, cũng đủ để cho Chu Khởi cảm thấy sự thất vọng cùng
mất mát của cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy lời nói của mình vừa nãy có thể coi như đánh
rắm mà.
Chu Khởi cảm thấy mẹ hắn nói cũng rất đúng, hắn muốn tín nhiệm
cùng tôn trọng gì chứ, có thể khiến cô không ấm ức không đau lòng mới là
thật.
Nếu không thì lông mày cô hơi hơi nhăn một chút, hắn liền đau lòng
trước rồi.
Nguyên tắc tính là cái gì?
Ở trước mặt cô căn bản cái gì đều không tính.
...