Hôn mút hút cắn, Chu Khởi đem chuyện có thể làm đều làm đến trình
độ cao nhất, bàn tay cũng không tự chủ được hướng xuống phía dưới, kìm
lại trên eo cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác này quá xa lạ cũng quá kích thích, Hứa Nùng có thể rõ ràng
cảm nhận được nhiệt độ quanh người Chu Khởi càng ngày càng nóng, kéo
theo cô cũng vậy, toàn bộ thân thể giống như sắp bốc cháy.
Hơi thở của hai người hung hăng quấn lấy nhau, Hứa Nùng cảm giác
toàn bộ thân thể mình đều nhiễm mùi vị của hắn.
Cô bị hôn đến đầu óc mê muội, vốn dĩ tay đặt ở trước ngực muốn đẩy
hắn ra, lúc này cũng bị người kia kiềm chế khoác lên cổ hắn.
Sau khi kết thúc, hắn cũng không thả cô ra, vừa thở dốc, vừa hôn nhẹ
một cái lên môi cô, giọng khàn khàn nói: "Lần sau dừng cắn bả vai, cắn ở
chỗ này."
Nói rồi, lại ở trên môi cô in xuống một nụ hôn thật sâu.
Hứa Nùng lúc này đáy lòng tràn đầy xấu hổ, hai gò má giống như phát
sốt, vừa đỏ lại khó nhịn.
Cô vô thức lui người về phía sau, bàn tay nhỏ bé lại đẩy hắn một cái,
nhưng có thể tưởng tượng, làm sao có thể đẩy được.
Chu Khởi ghì chặt thân thể cô, không cho cô cơ hội lùi lại.
"Vừa nãy vì sao muốn chạy?" Hắn hỏi.
Hứa Nùng vừa nghe câu này, lại là một trận xấu hổ, cũng không biết
nên đáp lại thế nào, rủ mí mắt đỏ mặt không nói chuyện.
Hắn cũng không ép buộc cô nhất định phải đáp lại cái gì, thấy phản
ứng này của cô, lại mở miệng.