Hứa Nùng nhìn một chút, sau khi phát hiện xung quanh cũng không
cần để chỗ ngồi cho người già với phụ nữ có thai gì đó, liền thận trọng lôi
kéo Chu Khởi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống không bao lâu tàu điện ngầm liền chạy, trước mặt
hai người cũng không có ai đứng, cô trái phải nhìn một cái, sau đó nhỏ
giọng nói với Chu Khởi: "Anh về sau ở bên ngoài, không được nói linh
tinh."
Nói xong, dường như nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên hai gò má có chút
nóng lên.
"Cũng không được hôn loạn."
Vừa nãy thật sự là quá xấu hổ mà, cô dù không ngẩng đầu nhìn xung
quang, cũng có thể đoán được có bao nhiêu người nhìn về phía bọn họ.
Cũng may mắn tàu điện ngầm tới rất đúng lúc, cô không kịp nghĩ
nhiều liền lên xe, lúc này người chờ xe phân bố ở các khoang xe, cô ngược
lại cũng không sợ bị người phát hiện cái gì.
Chu Khởi nghe thấy lời Hứa Nùng, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô.
"Lời nào là nói linh tinh? Là câu Phật tổ hiển linh? Hay là câu yêu em
hơn vừa nãy?
Hứa Nùng vội vàng vươn tay che miệng của hắn lại, dùng ánh mắt
không có chút lực uy hiếp "Hung dữ" trừng hắn, như là đang cảnh cáo.
Chu Khởi yêu vô cùng dáng vẻ bị bắt nạt cực kỳ muốn phản kháng
này của cô, đuôi lông mày cùng khóe mắt đều hơi hơi nhếch lên, đưa tay
nắm chặt cổ tay của cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô dịch ra.