Hứa Nùng vô thức mở miệng, thanh âm như là hóa thành nước, có
chút uất ức, có chút sợ hãi, cũng mang theo chút mềm mại dụ người.
Chu Khởi chịu không nổi, chặn eo cô, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ
mọng của cô.
Hô hấp giống như sóng nhiệt bỏng người truyền tới từ Chu Khởi bên
kia, Hứa Nùng cảm nhận được rõ ràng, hơi thở của hai người thật sâu quấn
quýt cùng một chỗ.
Hơi thở mang tính xâm lược của hắn giờ phút này quá mức mãnh liệt,
hoàn toàn khác hẳn với sự phóng túng, không để ý đến bất kỳ cái gì lúc
bình thường, mang theo khí thế mạnh mẽ làm cho không người nào có thể
kháng cự.
Cô có chút sợ hãi, nhưng tránh không ra trốn không thoát, có thể làm,
có lẽ cũng chỉ có mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, run rẩy nhè nhẹ tiếp
nhận nhiệt tình của hắn.
Nhưng mà, sau đó Chu Khởi đã nhận ra chút sợ hãi từ Hứa Nùng, một
lát sau, hắn thả người ra.
"Thôi, mới ngày đầu tiên giữ chứng nhận lên chức, không thể dọa vợ
anh sợ."
Lúc nói chuyện, hắn thở dốc thật sâu, đầu đặt ở trên vai Hứa Nùng,
giống như là cố gắng hết sức hồi phục, cũng dường như là cố gắng hết sức
kiềm chế.
Hứa Nùng từ trong trạng thái hoảng hốt thiếu dưỡng khí từ từ tỉnh lại,
cô có thể cảm nhận được sự khó chịu lúc này của hắn, cũng biết hắn là vì
mình mới chịu đựng.