CHÁY HẾT LÃNG MẠN - Trang 811

Nhưng Hứa Nùng lúc này lại là một thân quần áo mặc hằng ngày, cô

thậm chí ngay cả váy cũng không mặc, một cái áo len đan cao cổ màu trắng
rộng thùng thình, phối với một cái quần bút chì màu đen.

Chất lượng quần áo ngược lại còn được, không phải hàng vỉa hè tùy

tiện, nhưng mặc để tiến vào bên trong niên hội này, thì có chút quá mức
đơn giản khiến cho người ghét bỏ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô tiểu thư kia liền tràn ngập khinh thường.

"Cô vẫn thật giản dị mười năm như một ngày nha? Thế nào? Mẹ của

cô ở Bùi gia không lăn lộn nổi nữa sao? Ngay cả tiền để mua cho cô bộ lễ
phục cũng không có? Vậy có muốn tôi bạn học ngày xưa này cứu tế cô một
chút hay không? Trong nhà tôi ngược lại là có rất nhiều lễ phục mới mặc
qua một lần, lúc trước cảm thấy ném đi thì đáng tiếc, cho nên đang chuẩn bị
kêu bảo mẫu cắt cho mấy con chó trong nhà hai bộ quần áo. Nếu như cô
muốn, tôi sẽ không cho chó mặc nữa, tặng cho cô."

Cô ta đắc ý nói, giữa những hàng chữ mỗi một câu đều muốn đạp Hứa

Nùng xuống đất

Hứa Nùng nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt

lại có chút lạnh.

"Không, đồ mà chó đã mặc qua, tôi không có hứng thú."

"Cái gì mà đồ chó đã mặc qua? Tôi là nói muốn cho chó, nhưng là..."

Cô ta nói rồi nói, đột nhiên dường như kịp phản ứng lại, giọng nói lập

tức cao lên tám độ, "Cô nói ai là chó!!!"

Tiếp đến, đầu óc nóng lên, cũng không để ý xung quanh có phải còn

có người khác hay không, nâng tay lên muốn chào hỏi mặt Hứa Nùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.