CHÊNH VÊNH HAI LĂM - Trang 40

nghe ta nói, cười, nhìn ta khóc, cũng đã là một hạnh phúc không phải ai
cũng có được.

Hạnh phúc, hai chữ ấy đơn giản, nhưng hình như chẳng ai có thể gọi

đúng hình hài của nó ra sao. Có khi mất cả đời để đi tìm, để rồi cuối cùng
đến lúc nằm xuống, chợt nhận ra thứ ta vẫn có lâu nay vốn dĩ đã là hạnh
phúc.

Hạnh phúc như nằm ở một khoảng lưng chừng nào đó trong cảm giác

của con người ta, và nó cũng biến thiên theo từng thời điểm.

Có khi, hạnh phúc của người này là niềm đau của người kia.

Có khi, để đến được hạnh phúc, ta phải gạt đi rất nhiều nước mắt.

Cũng có khi, ta lầm tưởng thứ mình đang có tên là hạnh phúc, nhưng hóa

ra gột đi lớp vỏ bên ngoài mới thấy thực chất chỉ là nỗi đau đậm đặc.

Hạnh phúc với ta, có lúc như viên kim cương đối với kẻ nghèo. Dành

dụm cả đời không có tiền mua được. Có khi vô tình nhặt giữa dòng đời tấp
nập, bon chen, lại chẳng thể nào giữ lấy để ngắm cho thỏa thuê, mà vội vội
vàng vàng đem đi đổi lấy những thứ vật chất khác, tầm thường nhưng thiết
thực hơn.

Có lúc người ta đứng chờ một chuyến xe hạnh phúc cho cuộc đời

mình… hoài mà vô vọng. Chỉ để khi chán nản ra về, mới biết hóa ra đang ở
một sân bay, và trên đầu đã bay qua hàng ngàn lượt máy bay mang tên hạnh
phúc.

Hạnh phúc vốn xung quanh, chỉ là ta có đủ tầm nhìn để nhận ra đâu là nó

hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.