CHẾT ĐI CHO RỒI, LEONARD PEACOCK - Trang 126

HAI MƯƠI TÁM

M

ục tiêu của tôi đột nhiên xuất hiện trong bộ phim Cô Beal nấu bữa tối

cuối cùng cho thằng con đồi trụy. Nó kìa, ngay chỗ ô cửa nhà bếp, trên màn
hình phim.
Tôi bắt đầu vã mồ hôi.
Mục tiêu phụ mang tên “Mẹ Asher” hôn lên má mục tiêu chính.
Mục tiêu chính nói gì đó trước khi biến mất.
Trong bộ phim này, mục tiêu chính trông giống như bao cậu bé bình thường

hiền lành khác, kiểu con trai mà bạn sẽ chọn để đưa con gái bạn tới buổi khiêu
vũ. Cái kiểu cách dối trá về đứa con ngoan hiếu thảo đó choán hết cả màn chiếu
làm cho tim tôi bắn ra những viên đạn máu chạy rần rần trong huyết quản khi tôi
mở chốt an toàn khẩu P-38 và đặt tay vào cò súng.

[68]

Toàn thân tôi vã đầy mồ hôi dù nhiệt độ ngoài trời chỉ khoảng 20 độ C. Một

phút trước tôi còn đang run cầm cập, nhưng giờ lại nóng đến mức tôi lại muốn
cởi quách cái áo sơ mi ra cho mát. Nóng cứ như thể tôi đã nuốt cả lò than vào
bụng.

Phòng ngủ của mục tiêu chính sáng lên một giây sau, và điều đó đáng nhẽ là

tín hiệu để hành động thì chân tôi lại đang bám rễ vào mặt đất.

Mục tiêu chính bật máy tính lên, và khuôn mặt nó phát sáng như người

ngoài hành tinh.

Giết người ngoài hành tinh, tôi nghĩ.
Hãy nhớ những gì nó đã gây ra cho ngươi.
Ngươi có quyền trả thù. Nó không phải con người. Nó là con vật.
Một mục tiêu để ngươi hành động
.
Hãy nhớ dùng đến những kỹ năng quân sự mà ngươi đã lượm lặt được trên

Internet.

Rồi tự nhiên tôi rời khỏi cơ thể mình và hồn tôi trôi nổi lơ lửng trên đầu để

tôi có thể nhìn xuống được da thịt, xương máu mình, thứ vật chất mà tôi từng trú
ngụ bên trong.

Tôi không thể thấy được vẻ mặt mình vì chiếc mũ Bogart che mất, nhưng

tay phải của tôi đang giơ khẩu P-38 chĩa về mục tiêu chính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.