CHẾT Ở VENICE - Trang 4

như Apollo, thần của ánh sáng, tượng trưng cho cái đẹp đã được định dạng,
trong cấu trúc và trong trật tự thì Dyonisos, thần của rượu vang, được hộ
tống bởi một bầy người cuộn trong da thú, chìm đắm trong những điệu
nhạc, tiếng rú của dục vọng, tượng trưng cho sức sống vĩnh cửu của bản
năng. Đối với Nietzsche, sự xung đột này là nhựa sống, là máu cho sự hình
thành của tác phẩm nghệ thuật. Nhưng bên cạnh đó, nó làm hủy hoại cuộc
sống của người làm ra tác phẩm.

Gustav Aschenbach, giáo sĩ trang nghiêm của Apollo đã không cưỡng

lại được ham muốn nhập vào bầy người hoang dại đi theo Dyonisos, đánh
đổi sự khả kính lấy sự hủy hoại của chính bản thân mình. Chết ở Venice là
một trong những cuốn sách hay nhất viết về tình yêu dù cho ở đây tình yêu
hoàn toàn tuyệt vọng và mang đầy mặc cảm tội lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.