thẳng vào trung tâm thành phố, để đón xe về nhà - phần vì ông đã thấm mệt,
phần vì một cơn dông đang đùn lên trên trời bên mạn Föhring.
Khác với khu công viên, chung quanh bến xe điện vắng tanh không
một bóng người. Cả con lộ Föhringer Chausee lẫn đường phố Unger lát đá,
nơi cặp đường ray bóng nhẫy đơn độc trườn về hướng Schwabing, không
đâu thấy dáng dấp một chiếc xe; kế đó, đằng sau hàng rào các xưởng tạc bia
đá, nơi đủ loại thánh giá, bia mộ và tượng đá bày bán dàn thành nhiều dãy
cứ y như một bãi tha ma không có người chết, cũng chẳng thấy động tĩnh
gì; đối diện bên kia đường là ngôi nhà tang lễ xây theo trường phái
Byzantine nằm im lìm trong nắng quái chiều hôm. Mặt tiền ngôi nhà được
trang trí màu sắc tươi sáng với hình thánh giá kiểu Hy Lạp và các bức họa
mang nội dung tôn giáo, thêm vào đó là mấy câu chữ khắc mạ vàng, trình
bày cân đối, lời lẽ chọn lọc phù hợp cho cuộc đời bên kia thế giới, đại loại
như: “Họ đã được đón nhận vào nước Chúa” hay là: “Ánh sáng vĩnh hằng
soi đường cho họ”. Người khách đứng chờ xe tìm được vài phút giải khuây
nghiêm túc khi đọc các câu châm ngôn ấy, và đang trầm tư mặc tưởng trong
không gian thần bí mà những lời có cánh kia gợi mở ra, thì thình lình bị kéo
trở về thực tại. Ông phát hiện thấy một người đàn ông đứng trên thềm nhà
nguyện, giữa hàng cột cao trang trí mặt tiền, phía trên đôi quái vật dữ tợn
bằng đá canh gác hai bên bậc tam cấp. Dung mạo người này có một vẻ khác
thường đến nỗi luồng suy nghĩ của ông lập tức bị thu hút theo một chiều
hướng hoàn toàn khác.
Chẳng rõ người lạ từ trong nhà nguyện bước ra qua cái cổng bằng
đồng hay là từ ngoài phố đi vào lúc ông bất ý chẳng ngờ. Không lưu tâm
nhiều đến khía cạnh này, Aschenbach ngả theo khả năng thứ nhất. Người
kia tầm vóc trung bình, gầy gò, mặt nhẵn nhụi không một cọng râu và có
chiếc mũi ngắn hếch đặc biệt khiến người ta để ý. Thuộc loại người tóc đỏ,
anh ta cũng sở hữu một làn da đặc trưng của tuýp người này: trắng bệch và
đầy tàn nhang. Rõ ràng anh ta không phải dân Bavaria; nội chiếc mũ rơm
vành rộng và phẳng trên đầu cũng đã đủ làm nổi bật cái dấu ấn xa lạ của
người viễn xứ. Thêm vào đó anh ta khoác trên vai một cái tay nải thông
dụng, mặc bộ đồ màu vàng vàng chừng như bằng dạ thô có đai lưng, tay trái