Chương 1
V
ào một buổi chiều xuân năm 19..., cái năm đã đem bộ mặt dữ dằn hăm
dọa lục địa chúng ta từ vài tháng nay [1], Gustav Aschenbach - hay ngài
von Aschenbach như danh xưng chính thức của ông từ khi sang tuổi ngũ
tuần - một mình rời khỏi căn hộ ở phố Prinz-Regent, München [2], định đi
tản bộ một vòng. Quá căng thẳng vì công việc lao tâm khổ tứ suốt buổi
sáng, một công việc yêu cầu đầu óc phải tinh tế, tỉnh táo, mạch lạc và chuẩn
xác, sau bữa ăn trưa nhà văn vẫn bị cuốn theo đà quay của cái động cơ sáng
tạo trong nội tâm, cái “motus animi continuus” [3] mà Cicero [4] gọi là cốt
lõi của thuật hùng biện, và không thể chợp mắt giây lát để xả hơi như mọi
ngày - giấc ngủ trưa rất cần thiết cho tình trạng sức khỏe sa sút của ông hiện
nay. Vì vậy sau tuần trà ông cất bước ra khỏi nhà với hy vọng không khí
trong lành và sự vận động cơ thể sẽ hồi phục sức lực và mang lại cho ông
một buổi tối hữu ích.
Bấy giờ mới đầu tháng Năm, nhưng sau mấy tuần mưa lạnh bỗng nắng
ấm hửng lên chẳng khác gì chính hạ. Trong Công viên Anh quốc, mặc dù
cây cối mới vừa trổ lộc non, không khí đã ngột ngạt như trời tháng Tám và
khu ngoại ô gần đấy đông nườm nượp xe cộ cùng khách bộ hành.
Aschenbach cứ để cho những con đường mòn lặng lẽ quạnh hiu dẫn bước
chân mình đi mãi tới khu Aumeister, mới dừng gót đứng ngắm một hồi
quang cảnh nhộn nhịp đầy màu sắc dân gian của các hàng quán ngoài trời
và đám xe song mã, tứ mã đậu chầu chực bên rìa. Lúc trở về, ông theo con
đường bên ngoài công viên băng qua cánh đồng phơi mình dưới ánh tà
dương và đến đợi ở bến xe điện Nghĩa trang Bắc, chỗ có tuyến đường chạy