CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 249


Tôi vội vàng khoác tay để lấy lòng Đỗ Dực, tỏ ra bộ dáng phục tùng

để ngôi sao chụp hình.


Đỗ Dực nói lời cảm ơn với ngôi sao, sau đó qua sang hỏi tôi như vợ

chồng lâu năm: “Sao còn chưa thay đồ? Hôm qua em bỏ quên áo lót ở chỗ
anh, anh giặt giúp em rồi, lát nữa đến nhớ mang về.”


Mặt ngôi sao thoáng co quắp, đến cả quần áo cũng không thay, vội

vàng thu dọn một ít đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại tôi ở đây đón gió
rơi lệ…


Đỗ Dực đi đến khóa trái cửa rồi xoay người nhìn tôi u ám, trong tay là

chiếc máy ảnh ánh lên tia sáng kim loại lạnh lùng.


Ống kính thay đổi: “Chú đừng như vậy mà…” Cô bé cố gắng khép

chân lại, nhưng ông chú quái dị lại đẩy chân cô bé ra, chiếc máy ảnh trong
tay ông ta không ngừng lóe sáng.


Tấm rèm từ từ khép lại…

Chương 29 – Chuyện ông chú quái dị đẩy Lolita

Phòng hóa trang là một căn phòng hình vuông, ba mặt tường đều có

những tấm gương cao hơn nửa thân người, trước mỗi tấm gương ở mỗi mặt
tường là dãy bàn màu trắng, bên trên đặt đồ son phấn, mỹ phẩm cùng mấy
thứ linh tinh dùng để trang điểm. Trong tình hình như rơi vào tòa thành bị
bao vây, tôi không khỏi nghĩ tới lúc Lolita đối mặt với ông chú quái dị, tò
mò: “Tại sao chú lại khóa cửa?”


Đỗ Dực nhìn thời gian trên điện thoại, nói: “Muộn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.