CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 296

nhận được là: “Tiểu Du, em đừng phí sức nữa. Dù thế nào đi nữa, anh cũng
không đồng ý ngủ với em.”


Camera đổi cảnh: chị gái không được ngủ chung với thiếu niên đẹp

trai khó tính thì giở trò với cậu ta. Thiếu niên đẹp trai khó tính cắn chặt
răng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nói khó khăn: “Chị, chị buông
tay ra mau, hiện tại em chưa muốn ngủ, em phải đi học, sắp trễ giờ rồi.” Chị
gái cười gằn một tiếng, nói tà mị: “Đi học? Chi bằng để chị dạy cho em biết
việc mà trường học không thể dạy.”


Không hiểu phong tình! Tôi hận nghiến răng nghiến lợi, gọi điện

thoại cho anh: “Này, anh đang ở đâu?”


“Tỉnh táo rồi hả?” Đỗ Dực nói miễn cưỡng, “Anh vừa đánh bóng rổ

với nam sinh trường em, chuẩn bị đi tắm, em chờ một lát.”


Tắm? Lông mày tôi giật mấy cái, giọng nói dịu hẳn đi, “Đỗ Dực, anh

chơi bóng xong mệt lắm phải không? Vậy để em mua thức ăn rồi chúng ta
cùng ăn.”


“Em…” Đỗ Dực muốn nói lại thôi, “Em muốn làm gì anh thế?”

“Đáng ghét! Ban ngày ban mặt anh nói cái gì đó.” Tôi hờn dỗi, nhanh

chóng đi về phía một quán cơm tây trong trường. Quán cơm tây này khá
được, vì nó bán mì sợi Nhật Bản, “Đỗ Dực, anh cứ từ từ tắm rửa, em mang
thức ăn ngon đến liền đây!” Tôi hét một tiếng rồi cúp điện thoại.


Trong mắt Thượng đế: Đỗ Dực nắm chặt điện thoại trong tay, từ từ

ngồi xuống giường, khóe miệng co giật, thầm thì: “Câu này nghe thật đáng
sợ.”


Tôi bước vào nhà hàng tây, vỗ mạnh bàn: “Ông chủ! Cho hai phần mì

sợi Nhật Bản mang đi, một phần ít thịt, một phần nhiều thịt, đem thịt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.