CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 294

bốn hộp mì, vẻ mặt hiền lành.


Tôi bị hành động của ông ta làm cho khó hiểu, không biết rốt cuộc

ông ta muốn làm gì. Chẳng lẽ ông ta phát hiện tôi mắc bệnh nan y khó nói?
Tôi hít sâu một hơi, nắm lấy vạt áo trắng của ông ta, than thở khóc lóc:
“Bác sĩ, xin hãy thẳng thắn nói cho tôi biết tôi bị bệnh gì. Đừng tàn nhẫn,
vô tình, cố ý gây sự như vậy! Chẳng lẽ đến cả tư cách biết bệnh tình của
mình mà tôi cũng không có?”


“Nếu cô đã nói như thế thì tôi cho cô biết vậy.” Bác sĩ Đái Nãi Triệu

vội vàng đỡ tôi, “Tôi phát hiện mạch tượng của cô hơi bất thường, kết hợp
với triệu chứng buồn nôn, chóng mặt vừa rồi thì có thể là bệnh…”


“Không lẽ thật sự có thai?” Tôi kinh ngạc, rõ ràng trước đây ông ta

nói tôi không có khả năng sinh đẻ.


“Rất có thể cô bị ung thư cổ tử cung!” Ông ta rất kiên định, giống như

ngọn hải đăng trên biển vậy.


Tôi ngổn ngang trong gió, há to mồm: “Không phải chỉ có phụ nữ tiền

mãn kinh mới bị ung thư tử cung sao?”


“Riêng cô thì bị trước thời tiền mãn kinh.” Ông ta nói rất chuyên

nghiệp.


“Lang băm!” Một tiếng gào thét sắc nhọn truyền tới, sau đó một nam

sinh nhỏ bé yếu ớt chạy vào, vung đôi tay trắng như phấn nện về phía bác sĩ
Đái Nãi Triệu. Đằng sau có một nam sinh cao to lôi lôi kéo kéo nam sinh
nhỏ bé, còn buồn bã khóc lóc: “Xin lỗi cục cưng. Anh nhất thời bị ma quỷ
ám mới tin lời gã lang băm này. Em tha thứ cho anh đi mà, cục cưng.”


Nam sinh yếu ớt khóc như hoa lê đẫm mưa, bàn tay mềm mại chỉ vào

bác sĩ Đái Nãi Triệu, nức nở: “Cũng tại ông! Ông nói tôi có thai ngoài tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.