CHỈ CẦN CÓ ÁNH MẶT TRỜI, TÔI SẼ RỰC RỠ - Trang 299

“Sao thế?” Đỗ Dực quay đầu lại, vuốt mớ tóc ướt ra sau đầu, có vài

sợi còn dán vào tai anh, gợi cảm lạ thường.


Tôi nuốt nước miếng.

Có lẽ phát giác ánh mắt tôi đã giống sói, Đỗ Dực đóng van nước, cẩn

thận lùi về phía sau một bước, còn dùng tay che em trai Đỗ làm nó không
có cơ hội lên sàn:


“Có việc gì chờ ra ngoài rồi nói.”

Làm đàn ông tốt thật đấy, chỉ cần hai tay đã đủ che, nếu là phụ nữ mà

muốn dùng hai tay che ba chỗ thì thật vất vả. Tư thế của anh lúc này làm tôi
nghĩ đến lúc đá phạt trong môn bóng đá, cầu thủ hai bên xếp thành một
hàng, sau đó hai tay che trước chỗ kia. Lúc còn bé, xem World Cup với ba,
tôi không biết tại sao họ lại phải làm như vậy, lớn lên mới hiểu thì ra đá
phạt trong bóng đá là một “chiêu thức” vô cùng độc ác, nếu không cẩn thận
bị đá vào người thì khả năng làm thái giám rất cao. Nhưng mà những đội sở
hữu cầu thủ có khả năng đá phạt tốt thường là những đội mạnh được vào
World Cup, còn về “chiêu thức” của cầu thủ Trung Quốc thì… Hửm, hình
như không liên quan lắm.


(Trung Quốc đầu tư rất nhiều cho Đội tuyển quốc gia nhưng chưa

bao giờ được tham dự World Cup.)


Hừ, trốn cái gì mà trốn, chẳng phải vào lúc này nam chính nên nở ra

nụ cười tà mị, hai tay chống nạnh đứng trước mặt nữ chính, hỏi: “Em đã
nhìn thấy hết rồi?” sao? Mặc dù những lời này có hơi giật mình thật nhưng
nó chứa ý nghĩa nghệ thuật to lớn không ai hiểu được. Thực ra là tôi muốn
với các bạn thế này, bất kể nữ chính có thuần khiết thế nào đi nữa thì khi
nhìn thấy nam chính đang tắm, ánh mắt cô ấy không bao giờ dừng lại trên
mặt nam chính mà sẽ nhìn vào vật biểu tượng đàn ông của anh ta, cũng
giống như khi bạn đi du lịch ở Ai Cập, tuyệt đối bạn sẽ không tham quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.