Phần Một: Tự Truyện Vợ Chồng Chưa Cưới ( Tiếp Theo )
Lần đầu gặp mẹ chồng.
Em ra mắt bố mẹ chồng em vào cái ngày đám cưới anh con trai nhà
bác Cà của chồng. Hồi cuối năm 2009. Hôm ấy em bỏ làm, chồng em bỏ
học xuống Hà Nội đón em về Thanh Thủy - Phú Thọ ăn cưới.
Phải nói lão nhà em chơi cái chiêu rất có tính chất quyết định. Đứa con
gái nào khi yêu được người yêu mang về ra mắt gia đình, nhất là vào lúc cả
họ tụ tập chả tin sái cổ, bóp dầu còn không kịp. Em là em cũng hồi hộp
lắm. Hôm lão báo ngày mai xuống đón em về là em đã mất ăn ngủ rồi. Lúc
lão xuống đến chỗ em ở, em băn khoăn hỏi lão xem em nên mặc gì. Lão cứ:
- Mặc gì cũng được, anh không quan trọng, miễn người anh yêu là
được rồi.
Cái khoản này em thề em hận chồng em lắm. Người ta nói cấm có sai.
Tốt bụng hiền lành quá hóa dốt mà. Như người ta, ừ thì cũng phải yêu cầu
người yêu mình tươm tất điệu đà chút. Mà đứa nghe lời quá như em còn dốt
nát hơn. Em xỏ cái quần bò loang có khóa ở gấu. Áo phông xanh dương, đi
giầy bệt. Người thì gầy nhom, trông chả ra cái hình thù gì. Ấy thế mà
không phải mỗi đám cười lần này đâu. Đi bất cứ đâu lão cũng tha em theo
với cái bộ dạng như thế. Mồm vẫn toe toét: Đây là người yêu anh, đây là
người yêu tao, vân vân, với ánh mắt trìu mến. Hồi ấy sao em ngu thế. Cứ
dựa vào tình têu của lão mà vênh mặt lên, sau này mới biết lúc không có
em, người ta chê lão: Mày hết gái rồi sao tha cái con vừa già vừa gầy thế?
Còn lão cứ nhe cái hàm ra nhăn nhở:
- Có sao đâu, tao yêu nó mà.
Tình yêu nó mù quáng thế đấy.