CHỈ CẦN MỘT NGƯỜI HIỂU EM TRONG ĐỜI - Trang 6

Tôi lăn tăn, không hiểu anh là ngưti thế nào, qua chát chít chỉ biết anh

rất vui tính hài hước nhưng cái chất giọng như vịt đực chả có tí thiện cảm
nào. Tôi nhận điện thoại, anh bảo đang đứng đợi ở đầu ngõ.

Cẩn thận lần gặp đầu nên tôi mặc nguyên bộ quần áo công sở màu

đen, sơ-vin, xỏ đôi guốc 7 phân thủng thẳng bước ra ngoài.

Ở sát cây cột điện đầu ngõ có hai anh chàng thấp tẹt, đều quần bò, áo

phông, một anh ngồi trên con E-bờ-lết, một anh vắt vẻo trên con Nô-vô, hai
con xe to uỳnh càng làm cho hai anh chàng càng nhỏ bé. Thoáng giật mình,
tôi tiến lại gần chưa kịp nói gì thì một trong hai anh chàng lên tiếng:

- Eo, em ơi sao em cao thế?

( Cả guốc mới có 1m72 thôi mà cao gì! )

Nhận ra chất giọng quen quen, tôi đoán biệt danh Khóc là anh chàng

này. Quần bò bó sát, áo phông vàng, 1m59, trông anh như cậu học sinh cấp
3, mỗi điệu cười thì có vẻ là người lớn.

Tôi cười rồi hỏi:

- Ai đèo em đây?

Anh bảo với cậu bạn bên cạnh:

- Mày đổi xe cho tao, xe này thấp quá sợ em ấy mỏi chân.

( Sợ em ấy mỏi chân nhưng anh mới là người đau chân đây này =.= )

Cậu bạn có vẻ hiền lành, theo lời anh ngay, rồi chúng tôi rời đi.

Ngồi sau xe anh, tôi cao hơn hẳn cái đầu. Chúng tôi hỏi tên nhau, rồi

anh bảo đến quán cà phê có bạn bè anh đang đợi sẵn. Tôi ngồi sau im lặng
không nói gì, trong lòng có chút bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.