kia không hề hay biết, như mọi ngày, họ chậm rãi dạo chơi trong vườn và
nhỏ nhẹ nói chuyện.
Đến bên cây hồng của cô bé, họ dừng lại và nói với nhau về nó.
Cô nghe thấy ông già kể về nguồn gốc cây hoa, tại sao nó lại là cây
hoa hồng nhung duy nhất trong vườn với một bông hoa duy nhất hàm tiếu
và sắc màu đỏ tím cũng duy nhất nốt.
Thanh niên gật gù lắng nghe, miệng hơi mỉm cười, rồi bất ngờ anh cúi
xuống hôn bông hoa đang rung rinh đó. Ông già ngây người không nói
được câu gì. Một lát sau họ nghe thấy tiếng khóc ở ngoài cửa vườn liền vội
bước ra. Tới bên cụm đinh lăng, họ sửng sốt thấy cô bé gục đầu vào khóm
cây khóc nức nở. Ông già cũng trào nước mắt, khẽ cúi xuống nhè nhẹ vỗ
bàn tay sùi vào vai cô bé và nói:
- Ông xin lỗi cháu! Thực tình ông quá bất ngờ nên đã không kịp ngăn
anh ấy lại...
Cô bé đột nhiên vằng mạnh, hất tay ông ra, ngước khuôn mặt đẫm lệ
nhìn ông vừa hờn dỗi, vừa dữ dằn rồi hét:
- Cháu bắt đền ông đấy... Nào... Ông đã phản bội cháu...
Chợt cô quay sang thanh niên:
- Còn chú... Chú thô bạo lắm... dã man lắm... Chú đã... đã... hừ... Cháu
hận chú...
Cô vùng lên chạy ra cổng trong sự thất kinh của đôi bạn vong niên.
Ông già vẫn khóc rồi lẩm bẩm như nói riêng với riêng mình:
- Ngày xưa, tôi cũng đã vô tình gây tổn thương cho một cô bé còn
trong sáng y như vậy... Cô ấy không bao giờ tha thứ cho tôi... Chỉ có điều