CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 267

Thanh Y thầm khen ngợi tình cảm thắm thiết của hai người, như đôi

uyên ương thắm thiết không rời, có cho làm thần tiên trên trời cũng chẳng
màng; còn Phó Viêm thì lại ngưỡng mộ Trác Thanh Liên tìm được người
phụ nữ đảm đang tháo vát, lại đoan trang hiền thục…

Tháng 12, những cơn gió lạnh ùa đến, mang theo những trận mưa rào

rả rích.

Năm cùng tháng tận, công việc của Trác Thanh Liên vô cùng bận rộn,

đã lâu không về nhà ăn cơm tối. Còn Tịch Nhan trừ những lúc bận chuẩn bị
hôn lễ, đa số thời gian còn lại đều ở nhà, lên mạng, xem đĩa.

Tối hôm đó, cô gặp một người bạn tên “Nhất Diệp Quy Hàng” trên

mạng, gửi cho cô lời mời kết bạn.

Tịch Nhan ngó qua thông tin của đối phương, ra là đến từ thành phố

A.

“Sao bạn lại lấy tên là Nhất Diệp Quy Hàng”, cô hiếu kỳ hỏi.

“Bạn đã xem bộ “Đại thoại Tây du”[1] của Châu Tinh Trì [2] chưa?

Trong đó có một câu thoại siêu kinh điển”.

[1] Đại thoại tây du (A Chinese Odyssey): phim do đạo diễn Lưu Trấn

Vĩ thực hiện vào năm 1995, dựa theo tác phẩm Tây Du Ký của Ngô Thừa
n, Châu Tinh Trì thủ vai chính – Tôn Ngộ Không.

[2] Châu Tinh Trì: diễn viên chuyên đóng phim võ thuật nổi tiếng của

Trung Quốc.

“Tớ biết, câu ấy là – đã từng có một tình cảm chân thành bày trước

mắt, mà ta không biết quý trọng, đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận không
kịp, đau khổ nhất trên thế gian không gì hơn thế. Nếu ông trời có thể cho ta
thêm một cơ hội, ta sẽ nói với người con gái ấy rằng: “Tôi yêu em!” Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.