CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 297

hàm chứa một cảm giác bất an, như đứa trẻ lạc đường lúng túng, vội vàng
tìm chút an ủi và sức mạnh từ anh.

Cô nhất định đã gặp phải chuyện gì, hoặc là ai đó, nếu không sẽ không

lo sợ như thế.

Trác Thanh Liên thầm nghĩ, trong lòng thấp thoáng chút thương xót.

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, chăm chú quan sát từng biểu hiện trên gương mặt
cô, nghiêm túc nói: “Tịch Nhan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh cảm
thấy, anh có quyền được biết, và cũng có trách nhiệm chia sẻ cùng em!”

“Chỉ là em uống rượu nên tinh thần hơi xúc động chút thôi…”

“Xúc động đến mức chủ động ôm hôn thoải mái vậy sao?”. Anh cười

mỉa mai trêu chọc “Xem ra, sau này anh phải không cho em ra ngoài uống
rượu nữa mất thôi”.

“Kiều Dật!”, cô đột nhiên gọi giật giọng.

“Sao?”, anh nhướng mày nhìn cô.

“Suốt đời này ngoài anh ra, em sẽ không lấy ai hết!”

Anh kéo cô vào lòng, trìu mến hôn lên tóc cô, giọng nói xen lẫn tiếng

thở dài: “Ngốc ạ, ngoan nào, thề với thốt cái gì chứ?”

Cô không kìm được, dang hai tay, ôm chặt lấy anh, tự nói với lòng

mình “Bởi trên đời này không có ai tốt với em hơn anh!”

Đỗ Tịch Nhan, ngươi không thể vừa ở bên an nhàn hưởng thụ tình yêu

thắm thiết, sâu đậm của anh, vừa chơi trò mờ ám với người đàn ông khác.

Cô đã hai mươi sáu tuổi, cũng không phải người con gái ngốc nghếch,

hồ đồ lần đầu chạm ngõ tình yêu. Một người phụ nữ trưởng thành cần phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.