CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 296

Gặp lại Tô Hàng, khuấy động lại những ký ức phủ bụi từ lâu. Đối diện

với người con trai cô đem lòng yêu suốt chín năm trởi, Tịch Nhan vẫn còn
vấn vương trong lòng. Đối diện với lời tỏ tình muộn màng của anh, cô
không sao làm được, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vận mệnh thật khéo trêu người. Nếu những lời ban nãy đựơc nói ra từ

nửa năm trước, hay chỉ bốn tháng trước thôi, thì mọi chuyện đã khác, cô có
lẽ đã một lần nữa ngã vào vòng tay anh. Nhưng bây giờ, chim đã vào lồng,
cá đã mắc câu.

Không biết từ lúc nào, xe đã dừng dưới tòa cao ốc LiênY. Cô vẫn ngồi

ngây ra, cho đến lúc Trác Thanh Liên chồm người qua, nắm lấy tay cô.

“Tịch Nhan, em có tâm sự phải không?”

“Không có”. Cô không chịu thừa nhận.

“Người ta vẫn nói, đi họp lớp, rồi đôi nào tan đôi ấy. Đôi chúng ta

chắc không vì thế mà tan chứ?”

“Anh nghĩ đi tận đâu thế?” Tịch Nhan được phen hết hồn, tròn mắt

nhìn anh, “Chúng ta vừa mới đính hôn, sao anh đã nói những lời không
may mắn như thế…”

Trác Thanh Liên xót xa nâng mặt cô lên: “Tịch Nhan, nếu có một

ngày, em yêu một người khác, anh sẽ không miễn cưỡng giữ em bên mình,
anh sẽ trả lại tự do cho em. Bởi anh không muốn thấy em không hạnh
phúc…”

Câu nói của anh bị môi cô chặn lại, cô không dám nghe, cũng không

muốn nghe.

Đây là lần thứ hai Tịch Nhan chủ động hôn anh, nhưng không giống

như nụ hôn ngọt ngào chan chứa tình cảm lần trước, trong nụ hôn của cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.