CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 302

Nhưng trước mặt Tịch Nhan, anh không cam tâm chịu thất bại, gằn

giọng: “Giám đốc Trác vừa nói hình như mới chỉ là vợ sắp cưới đúng
không, vẫn chưa kết hôn mà, anh kết luận như vậy liệu có vội vàng quá
không. Đã là bảo bối quý giá như thế, ai ai cũng muốn có được, sau cùng ai
mới là người may mắn, vẫn còn chưa biết được!”

Trác Thanh Liên ôm Tịch Nhan đắm đuối vào lòng: “Tuy là vật báu,

nhưng không phải ai cũng phát hiện ra. Vàng thường lẫn trong cát, chỉ có
những người có con mắt tinh đời, vừa nhẫn nại lại giàu nghị lực, mới lấy
được vàng từ trong đống cát. Có những người, thậm chí đã có vàng trong
tay, cũng không biết mà tưởng đó chỉ là hạt cát vô giá trị, không đáng để ý,
nên dễ dàng vất bỏ”.

Lúc này, sắc mặt Tô Hàng càng khó coi hơn. Trác Thanh Liên dặn dò

Phó Viêm phải tiếp đãi khách cho chu đáo, rồi thân thiết khoát vai Tịch
Nhan rời đi.

Tựa vào lòng Trác Thanh Liên, Tịch Nhan im lặng một hồi, không nén

được hỏi: “Anh đã biết rồi sao, em và anh ta…”

“Anh ta là tình yêu đầu của em?”, Trác Thanh Liên ghé sát vào tai cô,

thì thầm, “Em yêu, từ hồi trung học anh đã biết rồi”.

“Thời trung học anh có gặp em sao?”, cô hỏi bằng giọng ngây thơ vô

tội, “Sao em không nhận ra anh nhỉ?”

“Bởi khi ấy, anh vẫn còn là một hạt cát bé nhỏ, u mê tăm tối, còn anh

ta trong mắt em, là vàng mười óng ánh”.

Trác Thanh Liên khẽ cười, nắm tay cô: “Anh chỉ muốn xuất hiện trước

mặt em vào đúng lúc, may thay, đời này không để lỡ mất em!”

Cử chỉ, lời nói của anh quá đỗi chân thành, đôi mắt nhìn cô dịu dàng

tới mức đầy tràn cả ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.