CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 108

Quê Hương Thu Nhỏ

“Quê hương thu nhỏ” - - Là căn nhà êm đềm, yên tĩnh, chúng tôi đã ở trên
hai mươi năm qua. Đó cũng là nơi T. đổ không biết bao nhiêu mồ hôi, sức
lực khi còn rất trẻ, để biến nơi chốn mà chị Thái Thanh mỗi lần đi chợ Đại
Hàn, nhân tiện ghé chơi, đã phải dùng hai chữ “hoang dã”... Trước khi nó
trở thành “mini hoa-viên” với rất nhiều khóm hoa, cụm cỏ lạ lẫm, không
tên, từ trong ra ngoài. Và, những cây ăn trái tiêu biểu cho đất nước, bên kia
biển.

Nhưng, từ hơn một năm qua, “Quê hương thu nhỏ” của chúng tôi đã trải
qua một biến động lớn: Sự hiện diện của hai thành viên song sinh, tý hon - -
Một chờ đợi mỏi mòn nhiều năm của T.

Những ngày, tháng đầu, khi mới được “rước” từ nhà thương về, hai thành
viên tý hon của chúng tôi dường “ý thức” (hay còn “ngỡ ngàng”?) về sự có
mặt của mình trong cái “mini hoa-viên” đầy cây, cỏ kia, nên hai thành viên
không bảo nhau, cùng tôn trọng tuyệt đối sự yên tĩnh của ngôi nhà. Hai
thành viên “yên tĩnh” tới mức, có lần tôi nói với T. rằng, hình như hàng
xóm không hề biết, họ đã có thêm hai “láng giềng” mới. T. bảo, chưa đâu.
“Cứ chờ đi. Vài tháng nữa thôi, hàng xóm của chúng ta sẽ... biết đá biết
vàng!”

Đúng thế. Lời T. nói như “thần nói”. Khi hai thành viên mới trong ngôi nhà
êm đềm của chúng tôi, bước tới tháng thứ ba, thứ tư, tức giai đoạn biết lẫy,
biết cười... Thì đó cũng là lúc “Các Ôn” (chữ tôi dùng cho hai thành viên
mới này), bắt đầu “khua động” cái không gian những tưởng vĩnh viễn tĩnh
mịch của chúng tôi, bằng những trận “hợp đồng tác chiến” với tiếng khóc ít
khi ở giọng trầm - - Mà thường vượt trên... một bát độ!!! (Giống như niềm
hãnh diện và, cũng là nỗi khổ tâm của cố nhạc sĩ Phạm Đình Chương, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.